A sombre dance - Vũ điệu buồn ám ảnh(tuanvietnamnet)
A Sombre Dance gồm 10 bản nhạc không được đặt tên mà chỉ đánh số thứ tự như từng chương của một quyển sách. Toàn bộ album cũng thế, như thể một bản nhạc bất tận duy nhất, phong phú trong giai điệu và liền lạc, duyên dáng trong những đoạn chuyển tiếp giữa các track.
Thưởng thức âm nhạc của Estatic Fear tựa hồ như chiêm ngưỡng một vũ điệu u buồn mà đẹp đến ám ảnh. Có thể xem như đó là một cuộc phiêu lưu cùng âm nhạc vào một thế giới nơi mà ta hoàn toàn quên mất bản thân mình, chỉ còn lại những cảm xúc thuần khiết khi chạm đến vẻ đẹp khó tin và khó quên của thanh âm.
Khúc mở đầu – Intro, là một bước dạo đầu êm ả với những note guitar rải nhẹ nhàng như thể vừa rơi ra từ một khung cửa sổ khép hờ, lẩn khuất trong bầu không khí giá lạnh và bóng tối nhập nhoạng khi hoàng hôn vừa rơi xuống.
Nỗi buồn len lén xâm chiếm lấy không gian, và đâu đó rất xa dường như cơn mưa đang về cùng với màn đêm, rất chậm nhưng nặng nề lên dần từng chút một. Đoạn solo ngắn, chỉ 1:23’ của guitar classic như một dự cảm không lành cho một đêm dài u uẩn.
Chapter Intro & 1
Chapter I tiếp nối, vẫn với tiếng guitar thùng khoan thai làm nền cho giọng nữ trong trẻo bình thản hát về nỗi buồn của cảnh vật.
Ta tự hỏi, sao có thể hát về nỗi buồn bằng một chất giọng không buồn không vui như thế. Có lẽ vì người ta không thể hát lên lời của nỗi buồn, mà chỉ có thể hát về nỗi buồn thôi.
Ngoài kia, lá vàng úa rũ xuống chờ buông mình theo gió. Ngoài kia, bóng tối mờ mịt nhấn chìm bầu trời vào cõi u ám, và khúc nhạc mùa thu của loài chim đêm hòa vào trong cơn gió thì thào…..
The feeble leafs decline,
Enshrined in downing deep
The mourn abandoned plains,
Laid down in sombre sleep
Misty shades engulf the sky
Like past, worn memories
The bird"s song fills the whispering breeze
With autumns melody
Có phải nỗi buồn theo chân người con gái xa lạ kia vào trong ngôi nhà khi cô quên khép cửa? Hay chính nỗi buồn rụng rơi từ khung cửa sổ tối tăm kia quyến rũ nàng bước vào nhà?
Tôi luôn hình dung giọng hát ấy là của một linh hồn phiêu bạt, nàng đi khắp nơi, thấy nhiều, nghe nhiều nhưng tâm hồn nàng vẫn trong suốt như chính nàng vậy, chỉ khi nàng đến cùng với thế giới u sầu này thì những thanh âm ấy mới làm nhuốm buồn vào sự thanh khiết của nàng, rồi từ từ loang ra thật chậm như một vệt tối lan dần theo ngạch cửa. Đêm đã xuống rồi.
Rhythm guitar trỗi dậy một khúc buồn tê tái. Sự sầu thảm u uất trong những đoạn riff ấy có thể làm một người nhạy cảm choáng váng đến ngộp thở. Người nhạc công khuất trong bóng tối tấu lên tiếng lòng não nề của mình, thật ngạc nhiên khi nó lại hài hòa với giọng hát ngây thơ trong trẻo của người con gái xa lạ kia.
Như một sự cảm thông dù không đồng điệu, âm nhạc tự biết cách điều chỉnh để hòa vào nhau, thuần nhất và uyển chuyển. Không mạnh mẽ đầy uy lực như những cú riff thường gặp trong những album Doom/death khác, nhưng vẫn hết sức thuyết phục và làm ta run rẩy, tựa hồ nỗi buồn chất chứa trong tâm hồn đã tự bật lên thành tiếng.
Hai con người không quen biết gặp nhau trong những nỗi niềm chỉ có thể diễn tả bằng âm nhạc. Rồi chất giọng nam gầm gào cất lên, không như black vocal thông thường với sự điên cuồng và tàn bạo như một con thú bị thương, mà nó khoét sâu vào lòng người nghe bằng nỗi đau đớn và day dứt khôn nguôi.
Ta nhận ra ngay đó là những ẩn ức bị dồn nén sâu thẳm trong tâm hồn một người đã sống đủ nhiều để nếm trải hết những cay đắng của cuộc đời. Điểm đáng nói nhất là những vết thương cũ ấy không làm con người tài hoa cô độc kia trở nên chai sạn. Tiếng lòng của người ấy tuyệt nhiên không lạnh lùng, chỉ nặng nề và giằng xé. Câu hỏi của người ấy xoáy sâu vào ta, khiến ta không biết phải trả lời thế nào.
Người có thể cho ta biết chăng, liệu khi bóng tối lụi tàn, niềm vui có thấp thoáng ở nơi nào xa tít mù khơi?
For if the dusking day declined
Could delight be far behind?
Bỗng nhiên ta liên tưởng đến một kiệt tác văn học – Đồi gió hú. Ở nơi cách biệt với nhân gian, nếu bảo không còn lưu luyến sao tiếng guitar rhythm lại có tình đến thế, và chất giọng khác nhau như thiên đường và hỏa ngục ấy vì lẽ gì lại hòa quyện vào nhau tự nhiên đến vậy?
Chapter 2
Chapter II vẫn còn sót lại những dư âm của Chapter I văng vẳng rồi nhòa dần, và tiếng flute dịu dàng xa vắng nhường chỗ cho những nốt piano như mưa nhỏ giọt trên hàng hiên, hơi thở của mưa làm mờ khung cửa kính lạnh lẽo, và rồi tuôn tràn thành dòng trên mặt đất lác đác lá vàng.
Tôi vẫn tin rằng, đôi khi chính một vẻ đẹp giản dị có thể làm ta xao xuyến. Tuy sử dụng những nhạc cụ đòi hỏi trình độ của người diễn, nhưng đây không phải là một cuộc phô diễn kỹ thuật theo kiểu “trăm hoa đua nở”, chính sự chừng mực và tiết chế đã tạo đất riêng cho từng loại nhạc khí mà vẫn giữ được nét hài hòa tổng thể.
Piano mượt mà tuôn chảy thành dòng, chỉ đơn giản là ấn hợp âm và lướt đều trên phím, có thể tái hiện lại được không mấy khó khăn với một người biết chơi, nhưng điều quan trọng là những nốt nhạc êm ái trong vắt kia đâu chỉ xuất phát từ đôi tay quen lướt phím, nếu tâm hồn không ngân nga đồng điệu?
Tiếng cello dìu dặt như vọng về từ nơi xa lắm. Âm nhạc của mùa thu. Thoảng mơ hồ mà vương vít không tan, như sương mù ngỡ nhẹ như tơ mà mãi không bay lên được.
Và khi âm nhạc đã lên tiếng thay ta, ta cũng không cần nhiều lời. Chỉ việc nhắm mắt lại, và để rơi những giọt lệ trong suốt như mưa, lặng lẽ như đêm. Không phải khóc cho nỗi buồn, cũng không hẳn là cho niềm vui, đôi khi ta có thể khóc vì sự xúc động thuần khiết trước những gì quá đẹp. Nhất là khi ta có thể vươn tay ra và chạm đến nó, để cảm nhận vẻ đẹp ấy bằng tất cả các giác quan của mình.
Sau một khoảng lặng, ta lại gặp tiếng ai mơ hồ thì thầm điều gì ta không rõ, và cả tiếng guitar thùng như một nỗi buồn vương vấn nhưng vẫn còn chút gì ấm áp khiến lòng ta được an ủi phần nào.
Crimson Mai
(còn tiếp)
hừ, ko ai nghe à :-w
ReplyDelete=)))))
ReplyDelete