Rân ka nhạc cổ số 61
Studio album thứ 10 của Opeth được các fan hâm mộ đón chờ suốt từ đầu năm nay; nhưng sau hơn một tháng phát hành, đã có khá nhiều ý kiến trái ngược về tác phẩm mới này..
"Nếu có thể so sánh với các band khác, tôi vẫn muốn là Opeth. nhưng Opeth sẽ có chất liệu khác với những gì chúng tôi đã thể hiện trước đây..."
Mikael Åkerfeldt, cánh chim đầu đàn của Opeth thổ lộ đôi điều trước khi Heritage được phát hành. Trước đây, Opeth đã đôi lần làm cho các metalhead phải băn khoăn bằng những album xao lãng khỏi thương hiệu progressive metal truyền thống của band. Và với Heritage hôm nay cũng vậy. Sẽ là một album bí ẩn, thú vị .. khi không còn là một Opeth rực lửa với Death metal nữa.
Heritage mở màn với khúc intro vu vơ và lạc lõng nhưng cũng đủ sức lôi cuốn người nghe bằng thứ progressive giàu nhịp điệu. Sau những làn piano hơi u ám đó, Opeth sẽ đưa người nghe đến một không gian tràn ngập những đoạn riff cùng tiếng hát cao vút trong The Devil's Orchard. Nơi người nghe thỏa bức bay bổng bởi những khoảnh khắc đậm chất heavy metal của Opeth. Mềm mại và nội tâm hơn, album Heritage mang vẻ gì đó rất dễ gần, rất chan hòa, bình dị qua những đoạn dạo đầu; rồi từ đó, thứ âm nhạc prog-rock bắt đầu mê hoặc bạn. Những giai điệu trở nên mạnh mẽ, dồn dập riff lên đến đỉnh điểm của đoạn chorus ngắn ngủi giữa mỗi track, trước khi trở lại chan hòa, vu vơ dần lắng xuống khi kết thúc bài hát. Phong cách chơi của Opeth trong album này làm người nghe liên tưởng đến âm nhạc của những năm 70, giàu cảm xúc, khoáng đãng và đơn giản. Cùng thử ngắm nhìn vẻ đẹp đó qua track I feel the dark dưới đây, bạn sẽ thấy..
I feel the dark
2. "The Devil's Orchard"
3. "I Feel the Dark"
4. "Slither"
5. "Nepenthe"
6. "Häxprocess"
7. "Famine"
8. "The Lines in My Hand"
9. "Folklore"
10. "Marrow of the Earth"
11. "Pyre" (bonus track) (Åkerfeldt, Fredrik Åkesson)
12. "Face in the Snow" (bonus track)
Âm nhạc của Opeth vốn dĩ mang sự mạnh mẽ bởi chất Swedish death và lôi cuốn của Heavy metal. Nhưng Heritage lần này lại khác; những phong cách khác biệt ấy đã biến mất. Thay vào đó chỉ còn phảng phất vẻ đẹp của progressive với những đoạn riff sâu lắng trên nền clean vocal; cơn gió lạ mang đôi chút khác biệt tới người yêu nhạc của họ...
Heritage, ở một khía cạnh nào đó, đã thỏa lấp sự mong mỏi của những tín đồ yêu Opeth. Album đã thể hiện được vẻ đẹp của prog và heavy giàu giai điệu thường thấy ở họ. Tuy nhiên, thực sự có rất nhiều fan của Opeth bày tỏ sự thất vọng; album thiếu âm thanh của harsh vocal, mất đi những đoạn lên đỉnh rất phiêu của Death metal. Tất cả những track dường như chỉ là một cuốn băng thu âm chạy chậm nhịp; đều đều tai; nhạt nhòa; không điểm nhấn...
Thông thường với những album trước đây của Opeth cũng vậy. Mỗi lần thưởng thức xong, người nghe sẽ thấy thiếu đi một cái gì đó, cảm xúc hẫng hụt bởi không được khỏa lấp. Nhưng dù sao thì âm nhạc luôn hay bởi cảm nhận riêng từ mỗi người, dần rồi sẽ thấm. Còn bạn, bạn thích vẻ bình dị của Herigate lần này, hay một Opeth rực cháy như xưa, hãy đánh giá nhé.
Post a Comment